Thông báo

 Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, đọc thông báo trước khi đọc truyện :3

25/4

1.Ta đã chỉnh sửa xong hoàn toàn 40 chương cũ của Vô Tâm Các và thu gọn từ 40 chương xuống 27 chương và đã viết tiếp chương mới. Trong trang Vô Tâm Các ta đã làm đường link từ chương 1 đến chương 27 cho mọi người đọc, hiện tại ta sẽ post bắt đầu từ chương 28 trở đi cho mọi người đọc.

Vô Tâm Các Chương 1- Chương 27 

2. Truyện ngắn Chữ tình ta cũng đã beta lại để sửa lỗi câu cú cho trọn trịa hơn, cám ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ cho ta.

3. Truyện Một Lần nữa anh lại được yêu em ta sẽ không chỉnh sửa dù biết nó còn nhiều sai sót, coi như đó đánh dấu bước đầu tiên, tác phẩm đầu tiên ta viết. Nếu mọi người có đọc mà cảm thấy sai sót cũng mong bỏ qua cho ta. 

20/4

Ta bỏ bê nơi này quá lâu rồi nhỉ, từ năm ngoái tới nay, có đôi lúc nhìn lại nơi này vắng tanh vắng ngắt lại cảm thấy tiếc và nhớ nhung

Vô tâm các ta đã  sửa xong toàn bộ và đã có chương mới ta tính sẽ sửa chữa và post lại ở đây, thật ra xóa những chương cũ đi cũng được nhưng luyến tiếc những cmt khích lệ động viên của mọi người,quá khứ đã qua đi nhưng những cmt ấy ta muốn lưu giữ lại mãi mãi. Cho nên sẽ bắt đầu post từ chương mới lên đây. Những chương cũ đã sửa xong ta sẽ dẫn link sang bên Phong Sinh Thủy Khởi.

Hi vọng lần này quay lại sử dụng nơi thân thiết của mình được mọi người ủng hộ. Ta nhớ những người bạn ngày xưa quá, rất nhiều người không biết còn nhớ ta nữa không.

Hiện tại ta đang viết 1 truyện hiện đại và sẽ chăm chỉ post lên đây. Mong mọi người ủng hộ

Trúc Tử Anh

Phong Sinh Thủy Khởi

Phong Sinh Thủy Khởi.

Phàm là người của Việt quốc, không một ai là không biết tới nơi này.

Bốn từ Phong Sinh Thủy Khởi, chỉ mới nghe thôi, đã không nén được sự hiếu kì, một khi đã cất lên, sẽ mang theo uy chấn vang dội, khiến không ít người nảy lòng ngưỡng mộ. Tiếp tục đọc

Vô đề

Một câu hỏi ngu ngốc

Khung cảnh ngày ấy như vẽ ra trong đầu cô. Năm ấy, những cô bé, cậu bé tuổi mười lăm đôi mươi chưa hiểu sự đời. Ở cái độ tuổi mọi suy nghĩ còn non nớt, ngây ngô không thể lường trước mọi việc. Ở cái tuổi ấy, kiên trì cố chấp với suy nghĩ của mình và luôn đi về phía trước không một lần ngừng nghỉ hay ngoảnh lại. Mười lăm tuổi cô không biết sợ hãi là gì, kiêu ngạo, tự tin, tràn đầy tin tưởng vào tương lai. Ngày hôm đó gió rất lớn, những cơn gió làm lao xao cành lá, từng cánh anh đào hồng sắc tung bay đầy trời. Hai cô bé ngồi cùng bàn, ngoái nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Sân trường hơi im ắng, trong lớp dù không có giáo viên đứng dậy nhưng vẫn giữ trật tự. Khi ấy bạn cùng bàn với cô chợt hỏi

“Nếu có một ngày, cậu yêu một người nhưng phải trả một cái giá quá đắt, cậu có hối hận không, cậu còn dám yêu không?”

Cô nghẹo đầu, hơi ngửa người dựa vào bàn sau đẻ tìm cho mình một chút thoải mái rồi mới bắt đầu suy nghĩ câu trả lời. Dám yêu không? Trả một cái giá quá đắt? Đôi mắt bồ câu hơi híp lại chứng tỏ chủ nhân đang nhàn nhã hết sức lười biếng.

Lúc đó cô trả lời thế nào đâu. Câu chuyện đã trôi qua gần mười năm, nhiều ký ức đã phai phôi như dòng nước chảy xuôi về biển lớn. Những dấu vết đã nhạt dần, nhạt dần trên đường đời mà không kẻ nào bớt chút thời gian chú ý tới. Nó dần qua đi trong im lặng, trong lãng quên mà phải tới nhiều năm sau, người ta bỗng giật mình thảng thốt, than thở dòng thời gian vô tình lạnh bạc, phát hiện nhiều sự tình chỉ có thể gói gọn vào hai từ “quá khứ”

Giọng nói của cô gái trẻ vang lên, tự tin, kiên quyết, kiêu ngạo. Cô gái như đom đóm không sợ lửa lao về phía ánh sáng rực rỡ. Tự cho mình làm đúng nhiều điều, tự cho mình sẽ không bao giờ chần chừ, chùn bước trước những khó khăn thách thức.

“Không”

Khi gõ những dòng chữ này, cô hơi nở nụ cười. Mười năm rồi, có đôi khi trong những tháng ngày lang thang khắp nơi trên thế giới, một kẻ cô đơn như cô sẽ nhớ tới câu hỏi năm ấy “Trả một cái giá quá đắt, có dám yêu hay không?” Nếu được hỏi lại một lần nữa, cô sẽ trả lời thế đâu. Cô không trả lời cũng chẳng dám suy nghĩ, nhưng thật ra cô biết mình đã có câu trả lời mà chẳng bao giờ nhắc tới cho đến hôm nay tình cờ gặp lại người bạn ngày xưa.

Hai người bạn cũ gặp lại, nhưng thật ra lại chẳng có nhiều lời để nói. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, họ mất liên lạc. Bảy năm đã trôi qua, mọi câu chuyện như một tờ giấy trắng trải trước mắt. Họ chỉ có thể nhắc lại những kỉ niệm, những ký ức trong quá khứ và mỉm cười. Họ không phải là người bạn thân, chỉ là những kẻ ngồi cùng bàn thân thiết và cũng đủ hiểu biết giấc mơ, tích cách của nhau. Sau nhiều năm, cô bạn ấy vẫn như vậy không mấy thay đổi, vẫn vững vàng ở nước ngoài, chạy theo giấc mơ của mình, chỉ để được ở gần thần tượng, hay đúng hơn là người mà cô ấy đã yêu trong rất nhiều năm.

Họ nói nhiều điều với nhau, trao cho nhau địa chỉ liên lạc rồi cô bạn ấy bỗng hỏi

“Cậu còn nhớ câu hỏi ngu ngốc mà chúng ta đã hỏi không?”

Cô cười, lại làm điệu bộ lười biếng như trong trí nhớ cách đây nhiều năm

“Nhớ chứ, dù mình đã quên mất lúc đó trả lời gì, hình như rất kiên quyết”

Hai người im lặng uống cà phê, quán vắng yên tĩnh, âm nhạc du dương, hương cà phê nồng nàn say lòng người. Sự im lặng này không phải tận hưởng giây phút thảnh thơi mà là khoảng lặng lắng đọng để hai người phụ nữ suy ngẫm. Họ không còn là những cô bé mới lớn mà đã trải nhiều sóng gió để trưởng thành, đã lớn lên, đã biết suy xét kỹ càng mọi thứ.

“Sau nhiều năm, mình lại hỏi lại lần nữa, trả một cái giá quá đắt, có hối hận không, có dám yêu không?”

Những ngón tay thon thả, đập thành từng nhịp trên mặt bàn, cô nhìn qua tường kính để thấy dòng người qua lại, dòng xe tấp nập.

“Người càng lớn tuổi, lại càng nhát gan.” Nói đến đây, cô nhìn bạn mình, ánh mắt đăm đăm như đã quyết định trả lời câu hỏi trong lòng nhiều năm “Thật buồn cười phải không, mình đã thay đổi… Hối hận là điều không thể chấp nhận nổi nhưng nếu có một lần, mình sẽ từ bỏ tình yêu”

Nhiều năm khúc mắc, trong một buổi trà chiều nơi xa xứ gặp bạn cũ đã được giải đáp, một đáp án đầy mâu thuẫn.

“Mình hiểu.”

Họ không kể về nhau những năm này đã qua đi thế nào, nhưng một khi đáp án đã đổi thay thì tức là có chuyện cũ đã xảy ra. Ai cũng có một hồi điên cuồng ngây ngô, ai cũng có một tình yêu vụng dại chấp nhất, không màng lý trí. Có đôi khi, cô chỉ biết quy trách nhiệm cho “tuổi trẻ”. Một cơn mưa rào, một áng mây trôi, một thứ gì đó như mê như say khiến người si mê không tỉnh táo, chỉ muốn buông mình quên hết thảy mà tận hưởng trong đó. Nhưng rồi, mưa sẽ tạnh, mây sẽ bay đi, thứ say mê cũng đến hồi kết thúc, lý trí lại tỉnh táo, và rồi tình yêu thành một điều xa xỉ.

Trước khi tạm biệt, họ trao cho nhau một cái ôm ấm áp cùng lời chúc phúc. Cũng chẳng biết bao lâu nữa họ mới gặp lại nhau, có lẽ là lâu lắm, cho tới khi cô ngừng trôi dạt khắp các danh lam thắng cảnh thế giới, tìm một nơi thật ổn định cho bản thân. Ổn định… Cô mỉm cười chua chát, sau một cái chớp mắt hít sâu, lại tiêu dao sải bước về phía trước hòa vào dòng người đông đúc.

Một chiều nhẹ nhàng làm lòng người yếu đuối.

 

Vô Tâm Các – chương 45

16/8/2016

Chương 45

11892023_721574171287862_3462123418062826873_n

Sau khi phủi tay bỏ đi, Phượng Tường Diễm một mạch đi thẳng về phía trước. Mang theo tâm trạng rối bời, chàng tới nơi nghỉ ngơi của Kỳ Ngọc và chỉ trông thấy căn phòng tối om không có bóng người. Sự bất an khiến Phượng Tường Diễm vội vã trở lại tẩm cung của Thái hậu. Chàng chỉ dám hi vọng mình suy nghĩ nhiều, bước chân lại thêm phần vội vã. Tiếp tục đọc

Vô tâm các – 44

11892023_721574171287862_3462123418062826873_n

Chương 44

Thái hậu bị trúng độc, thủ phạm bị tình nghi là vị Quận chúa lưu lạc giang hồ cũng chính là huyết mạch duy nhất của Ngọc quốc đã diệt vong. Có rất nhiều lời đồn thổi vô căn cứ cho rằng nàng muốn trả thù cho Ngọc quốc nên đã hạ độc thủ với Thái hậu. Một đồn mười, mười đồn trăm chẳng mấy chốc cả kinh thành đều bàn tán xôn xao. Bên ngoài ồn ào ầm ĩ còn trong Hoàng cung lại là sự ảm đạm căng thẳng, Thái hậu trúng độc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Trong khi đó việc điều tra truy tìm thủ phạm vẫn không có tiến triển gì, tất cả mọi chứng cứ đều nhắm vào Lãnh Kỳ Ngọc. Hoàng đế đang chịu sức ép từ chính triều thần và người dân. Những ngày nay, Hoàng cung như bị mây đen che phủ không tìm được ánh sáng. Hoàng đế tâm trạng không vui, từ các cung tần mỹ nữ tới thái giám cung nữ ai ai cũng nơm nớp lo sợ. Người ta nói “Gần vua như gần cọp” chẳng có sai, tại chốn xa hoa diễm lệ này, một lời nói của Hoàng đế có thể khiến một kẻ vô danh một bước lên mây nhưng cũng có thể làm cho một kẻ có tất cả trở nên trắng tay không còn cả tính mạng. Rốt cuộc vẫn là Hoàng đế trẻ tuổi, dù đã phòng trước phòng sau nhưng vẫn bị kẻ ẩn trong bóng đêm đánh cho trở tay không kịp. Phượng Tường Diễm đã không thể ngăn chặn tin đồn ngày một lan rộng ra cả nước. Tiếp tục đọc

Lạc lối- Chương 1

Mình nghỉ ngơi đã quá lâu, cũng phải nửa năm rồi không hoạt động gì cả nên tranh thủ viết truyện hiện đại lên dây cót tinh thần để quay trở lại tiếp tục viết. Nếu ai hỏi về Vô Tâm Các, mình xin trả lời là sẽ không bỏ dở, còn tại sao không thể viết tiếp thì xin thú thật là không biết sẽ viết tiếp đoạn này thế nào. Mặc dù đã có ý tưởng trong đầu nhưng có lẽ là sức vẫn chưa đủ để viết tiếp, cần trau dồi thêm khả năng. 

Hiện tại viết truyện này, vừa xả hơi vừa để lấy lại cảm giác viết lách. Truyện chắc khoảng tầm 15 chương thôi sẽ cố gắng từ giờ tới hết năm nay để hoàn thành. Truyện không ngược lắm nhưng mình muốn viết theo lối man mác buồn, hi vọng là có thể thực hiện được. 

 

Lời tựa

Những năm tháng bên nhau, họ sống trong cảm giác nửa đùa nửa thật của tình yêu đến cuối cùng không ai nhận ra nổi tình cảm ấy.

Giữa những khúc mắc của mối tình đầu, giữa những nỗi niềm đan xen của hiện tại và quá khứ, giữa yêu hận tình thù, họ lạc mất nhau.

Trên thế gian này không có thuốc hối hận, anh biết, cô biết nhưng cả hai đều kiên quyết với sự lựa chọn của mình, vẫn cho rằng làm như vậy mới đúng.

Mất mát, tổn thương, đau khổ quá nhiều. Liệu rằng hai kẻ lạc lối ấy có tìm thấy nhau không? Hay rốt cuộc đã lỡ bước liền lạc mất nhau.

Chương 1

“Chúc mừng cô” Vị nữ bác sĩ dịu dàng nói khi nhìn thấy một sinh linh nhỏ bé trên màn hình siêu âm. “Thai nhi đã được 10 tuần rồi, tuy chưa ổn định nhưng nghỉ ngơi điều dưỡng tốt em bé sẽ rất khỏe mạnh”

Giọng nói của vị bác sĩ vang lên bên tai, cô gái trẻ thở dài. Chỉ trong một phút sơ sót đứa trẻ đã đến với thế giới này. Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, Trúc không biết phải làm gì với nó. Bác sĩ thấy cô gái biểu hiện không ra vui buồn, hai hàng lông mày cau nhẹ rồi lạnh nhạt

“Cô muốn để hay bỏ” Tiếp tục đọc

Vô Tâm Các- 43

Tác giả Trúc Tử Anh (Lam Tử)
Chương 43
Mặc dù đã thỏa thuận cùng Phượng Tường Diễm nhưng hôm sau Kỳ Ngọc vẫn tới vấn an như không có chuyện gì xảy ra. Vốn dĩ nàng không nóng vội nhưng suy nghĩ chu toàn một chút thì việc bỗng dưng không tới sẽ khiến người khác sinh nghi. Hiện tại đó là điều nàng không muốn xảy ra nhất. Nếu bị chú ý sẽ có rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm dù muốn làm gì cũng khó khăn. Tiếp tục đọc

Vô Tâm Các- 42

Chương 42

Đêm đã khuya, tiệc cũng tan từ lâu. Bồn nước ấm thơm mùi cỏ cây, cánh hồng mềm mại bồng bềnh tỏa hương ngan ngát. Từ lúc Phượng Tường Thiên đứng ra công khai thân phận Kỳ Ngọc mọi chuyện bỗng nhiên thay đổi, nên việc nàng muốn ẩn thân đã thất bại. Lúc này mọi việc xảy ra bắt đầu đi chệch so với quỹ đạo Kỳ Ngọc muốn tạo ra và mỗi lần bị lỡ kế hoạch sẽ phát sinh những việc không lường được. Tiếp tục đọc

Người tình

 

 

 

Hà nội, ngày 8/11/2014

Món quà sinh nhật muộn trong một ngày đầu đông lành lạnh

Thân tặng Âu Bích Tuyết

Kí tên: Lam Tử ( Trúc Tử Anh)

Tiếp tục đọc

Vô Tâm Các – 41

Tác giả Trúc Tử Anh

Đôi lời tác giả: đợt này ta bận học quá, giờ đang bận ôn thi nên tranh thủ viết lúc nào được hay lúc ấy thôi. Mọi người thông cảm nhé ==”. Viết vội nên chưa kịp soi lỗi chính ta hay câu cú. Có gì sửa sau vậy

Chương 41

Lãnh Kỳ Ngọc đi theo Cao Doanh diện kiến Thái Hậu, lần này nàng ngoan ngoãn hành lễ dù trong lòng không muốn. Kỳ Ngọc muốn biến mọi sự hóa thành nhỏ để dễ dàng kết thúc mọi chuyện, nên càng tỏ vẻ ngoan ngoãn biết điều. Chính là không ngờ gặp gỡ Thái Hậu lại phát sinh những điều ngoài ý muốn. Dựa vào mấy ngày quan sát, Lãnh Kỳ Ngọc theo các cung nữ hành lễ với Thái hậu.

“ Dân nữ thỉnh an Thái Hậu” Tiếp tục đọc

Vô Tâm Các- 40

Tác giả Trúc Tử Anh

Chương 40

Tỉnh lại đã là ngày hôm sau, khi mở mắt cũng chập choạng tối, mặt trời ngả về chân trời.  Lãnh Kỳ Ngọc thấy choáng váng. Nàng uể oải chống một tay ngồi dậy, tay kia xoa bóp trán. Đầu nhức như búa bổ, cả người rã rời, miệng khô khốc. Quả nhiên rượu chả có gì tốt cả, nàng trong lòng than nhẹ cũng tự mắng mình. Tiếp tục đọc

Vô Tâm Các- Chương 39

Tác giả Trúc Tử Anh

Khụ khụ khụ, tác giả trồi lên :3 Viết về tình cảm giữa cha và con gái sao mà khó thế… 

 

Chương 39

Ba thu đằng đẵng một chữ tình

Xảo ngộ cố nhân sầu tương tư Tiếp tục đọc